Vietnam.vn - Nền tảng quảng bá Việt Nam

Những chuyến tàu rời ga

Thỉnh thoảng nghe bạn bè kể về những tiếng còi tàu cứ len vào giấc ngủ, tôi không hình dung là có một ngày tôi phải làm quen với tiếng còi tàu và cả tiếng những toa tàu lăn trên đường ray. Bởi nhà Kim ở gần sân ga. Và cũng bởi tôi yêu anh. Mỗi chuyến tàu trước khi rời ga đều phải đi một vòng ngang qua nhà anh để giã từ thành phố.

Báo Cần ThơBáo Cần Thơ14/12/2025

Những lần tôi đến chơi, khi có chuyến tàu rời ga, tôi vẫn thường bước ra cùng anh nhìn con tàu đang kéo những toa tàu nặng trĩu để ra đi. Con tàu lướt qua với những bóng người thấp thoáng rồi xa dần. Tôi nói với Kim: "Anh cứ nghe mãi tiếng con tàu chạy ngang qua nhà mình mà không mất ngủ sao?". Kim cười: "Cũng như em luôn làm cho anh mất ngủ mà anh vẫn yêu thôi".

Ai lại ví người yêu của mình với tiếng chuyển bánh của những con tàu trên đường ray bao giờ? Nhưng tôi biết rồi có một ngày tôi sẽ về cùng anh trong căn nhà mỗi ngày có biết bao nhiêu chuyến tàu chạy qua đó. Tôi chuẩn bị cho mình thói quen nghe tiếng còi tàu réo quanh nhà, bởi vì tôi không thể thiếu anh. 

Trước khi quen Kim, tôi cũng đã trải qua yêu đương, nhưng những cuộc tình ấy đều sớm dừng lại. Cho đến khi tôi gặp Kim. Anh nói: "Lấy anh, em sẽ phải ở trong căn nhà hằng đêm có tiếng tàu chạy qua. Em sẽ phải dỗ anh khi anh hờn dỗi". Tôi ngước mắt nhìn anh: "Và không được ngó tới ngó lui một ai khác. Chỉ biết có anh duy nhất trong cuộc đời này". Kim cười khoái chí khi tôi nói điều đó.

Kim là người đàn ông tốt. Nếu anh không tốt với tôi thì hai người đã chẳng nên nghĩa vợ chồng. Về với anh, tôi gói những kỷ niệm xưa cũ vào một góc riêng trong trí nhớ của mình. Đó là Hoài của năm đầu bậc đại học, vẫn thường đợi tôi tan lớp theo chân tôi cùng về. Mối tình của tôi và Hoài mong manh như những sợi khói chiều khi tôi tình cờ gặp Hoài chở một cô bạn cùng lớp đi trên phố. Tôi không kịp cảm nhận nỗi đau thất tình bởi vì đó chỉ là sự xao động của thuở vừa qua tuổi 18. 

Rồi Nguyễn xuất hiện khi tôi bươn chải tìm việc làm. Nguyễn đã tạo điều kiện để tôi có thể làm việc ở nơi tôi thích và hợp với ngành học của tôi, đó là công việc thuyết minh ở bảo tàng. Bảo tàng nơi tôi làm việc cũng là nơi Nguyễn thường lui tới vì anh đang giảng dạy môn sử ở trường đại học. Tôi với Nguyễn đã có những ngày tươi đẹp. Nhưng rồi cũng chỉ như là mưa bóng mây khi anh chuyển công tác đi Thủ đô, với những cơ hội thăng tiến rạng ngời, mà chẳng có một lời hứa hẹn nào với tôi.

Tôi không giấu Kim chuyện giữa tôi và Nguyễn, bởi tôi cho rằng trong tình yêu phải biết nói thật và phải biết tha thứ. Kim của tôi có điều đó. Trước ngày cưới tôi đã đốt hết những tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng tình cờ còn sót lại ở sâu trong ngăn kéo bức ảnh tôi và Nguyễn dưới tàn phượng đang bung nở những cánh hoa thắm đỏ. Bức ảnh rất đẹp, ánh nắng mặt trời hắt lên gương mặt tôi rạng rỡ. Dường như khi đó Nguyễn đang nói một câu chuyện gì vui lắm. 

Tôi về với Kim, những đêm đầu tiếng bánh xe lửa lăn trên đường ray làm tôi không ngủ được. Thế rồi dần dần lại quen từ lúc nào không hay. Khi đó Kim mới pha trò: "Em thấy ở nhà anh sướng chưa? Có nhạc ru ngủ mà chẳng phải mất tiền mua". Tình yêu chính là điều kỳ diệu như thế. Yêu người là ta chấp nhận mọi điều của người kia hoàn toàn tự nguyện. Tôi tự nguyện lắng nghe tiếng xe lửa rời khỏi sân ga cùng anh. Nhưng tôi đâu ngờ tấm ảnh cũ để quên trong ngăn kéo đã khiến hạnh phúc suýt thì tan tành.

Đó là một ngày thứ bảy tươi đẹp. Kim hẹn tôi về sớm để cùng anh đi xem kịch nói. Tôi và Kim có cùng sở thích và hiếm khi bỏ qua những vở kịch hay. Thế nhưng hôm đó tôi vì những rắc rối đột xuất trong công việc mà về nhà khá trễ, giờ sân khấu mở màn đã qua. Kim ngồi ngoài thềm trong bóng tối khiến tôi phải lên tiếng: "Sao anh ngồi trong bóng tối vậy?". Tôi mở đèn lên. Tôi nhìn thấy Kim của tôi đang nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, chất vấn: "Em có bao giờ trễ hẹn với Nguyễn của em không?".

Tấm ảnh tôi để quên không ngờ lại làm Kim đau xót và bắt đầu một cuộc chiến độc hại với tình yêu. Thỉnh thoảng anh lại nói khi hai đứa sửa soạn đi chơi: "Anh chấm thêm một nốt ruồi ngay má phải cho giống Nguyễn, em nhỉ?". Tôi im lặng. Dường như anh rất thỏa lòng khi nói với tôi những lời đắng cay. Anh nói: "Ngày xưa Nguyễn của em có thích ăn mực chiên giòn không?". Tôi hết nhịn nổi: "Mệt quá, anh làm ơn đừng có nhắc chuyện cũ". Kim gằn giọng: "Với em đó là chuyện cũ, có phải không? Thế tấm ảnh em cất kỹ để làm gì?". Anh lại đưa tấm ảnh thuở xa xưa ra dằn vặt tôi. 

***

Đêm nay dường như có bão lớn ở miền Trung nên những con tàu về trễ. Tôi đợi tiếng còi tàu báo hiệu đang vào khu dân cư đông người để dỗ giấc ngủ. Kim vẫn còn thức, anh đang ngồi trước tivi, xem một phim video nào đó nhưng tôi đoán chắc là đôi mắt anh đang nhìn màn hình nhưng anh sẽ không nhìn thấy gì. Anh đợi tôi ngủ rồi mới vào phòng ngủ. Tôi thì vẫn đợi anh ôm tôi mà nói: "Anh xin lỗi". Nhưng anh vẫn ngồi âm thầm trong ánh sáng của chiếc tivi phát ra.

Vậy là tôi hết chịu nổi trước. Tôi đi lục tìm bức hình cũ, rồi tôi thắp lên một ngọn nến, đốt nó trước mặt anh. Tấm ảnh cong lại và cháy hết, chỉ còn lại một nhúm tro đen. Tôi nói: "Em hiện tại chỉ biết em là vợ anh và em rất yêu anh". Rồi bỗng dưng tôi bật khóc. Kim hoảng hốt cuống quýt: "Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà. Anh xin lỗi".

Khuya rồi. Dường như có con tàu đang trở về sân ga của tôi, thoảng xa đã có tiếng còi vọng. Trong cơn mê ngủ tôi có cảm giác như tiếng còi tàu đêm nay lạ quá. Ừ, tiếng còi tàu có thêm hơi thở của Kim. Anh đang nhìn tôi ngủ và nói vu vơ trong bóng tối: "Khi giận, em vẫn đẹp quá". Anh nói xong, rồi bỗng dưng tôi và anh cùng cười. Tiếng cười của hai đứa át cả tiếng tàu va trên những đường ray. Có lẽ vì vậy nên tiếng còi tàu đêm nay cứ trôi trong mênh mông như thể nhắc nhở về sự nhường nhịn và hạnh phúc hôn nhân. Bởi nếu không, có lẽ sẽ có những chuyến tàu rời ga đưa những người từng yêu nhau đi về hai phương tách biệt.

Truyện ngắn: KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

Nguồn: https://baocantho.com.vn/nhung-chuyen-tau-roi-ga-a195437.html


Chủ đề: Truyện ngắn

Bình luận (0)

Hãy bình luận để chia sẻ cảm nhận của bạn nhé!

Cùng chủ đề

Cùng chuyên mục

Huỳnh Như ghi dấu ấn lịch sử ở đấu trường SEA Games: Kỷ lục rất khó phá
Nhà thờ tuyệt đẹp trên quốc lộ 51 lên đèn dịp Giáng sinh, ai đi ngang cũng ngoái nhìn
Khoảnh khắc Nguyễn Thị Oanh băng băng về đích, vô đối 5 kỳ SEA Games
Nông dân làng hoa Sa Đéc tất bật chăm sóc hoa phục vụ Festival và Tết 2026

Cùng tác giả

Di sản

Nhân vật

Doanh nghiệp

Các nhà thờ Hà Nội rực rỡ ánh đèn, không khí Giáng sinh tràn ngập phố phường

Thời sự

Hệ thống Chính trị

Địa phương

Sản phẩm