Tạo cơ sở pháp lý
Đà Nẵng đứng trước những yêu cầu phát triển mới: đô thị hóa nhanh, áp lực giao thông, môi trường, an sinh xã hội, biến đổi khí hậu, yêu cầu về chất lượng sống và năng lực quản trị hiện đại. Những vấn đề này không thể giải quyết bằng cách tiếp cận truyền thống mà đòi hỏi một mô hình quản lý dựa trên dữ liệu, công nghệ số, hệ thống thông minh và sự tham gia rộng rãi của người dân. Việc lựa chọn mục tiêu “Thành phố thông minh 2035” vì vậy không phải là lựa chọn công nghệ, mà là lựa chọn mô hình phát triển toàn diện cho tương lai.
Trong bối cảnh ấy, yêu cầu từ thể chế Trung ương đã trở nên rõ ràng. Nghị định số 269/2025/NĐ-CP của Chính phủ về phát triển đô thị thông minh đã quy định cụ thể trách nhiệm của cấp tỉnh trong việc xây dựng định hướng, đề án và kế hoạch phát triển đô thị thông minh, tích hợp vào quy hoạch đô thị, hoàn thiện hạ tầng số, dữ liệu đô thị và hệ thống giám sát, điều hành. Những nội dung này chỉ có thể triển khai đồng bộ và bền vững khi được HĐND quyết nghị bằng một văn bản có giá trị pháp lý.
Nếu không có nghị quyết của HĐND, các kế hoạch của UBND sẽ thiếu điểm tựa pháp lý, khó khăn trong bố trí nguồn lực, thiếu tính thống nhất và khó đáp ứng yêu cầu giám sát của cơ quan dân cử. HĐND là cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân; vì vậy việc phải có nghị quyết để cụ thể hóa mục tiêu thành phố thông minh là phù hợp với chức năng quyết định những vấn đề quan trọng của địa phương theo luật định.
Bên cạnh đó, Đà Nẵng đã triển khai giai đoạn đầu của đô thị thông minh từ năm 2018 đến 2025 và đạt được nhiều kết quả tích cực, từ hạ tầng số, dịch vụ công trực tuyến đến các nền tảng phục vụ quản lý đô thị. Tuy nhiên, giai đoạn mới đòi hỏi sự chuyển dịch từ “ứng dụng công nghệ” sang “quản trị thông minh toàn diện” với tầm nhìn dài hạn.
Thành phố cần một định hướng đến năm 2035 để đảm bảo sự liên tục, tránh manh mún, khắc phục tình trạng mỗi ngành triển khai theo cách riêng, thiếu liên thông dữ liệu và thiếu sự phối hợp. Một nghị quyết của HĐND sẽ tạo ra khung chung, định vị rõ mục tiêu và phương thức triển khai, từ đó giúp các sở, ngành và địa phương thống nhất hành động.
Chủ trương nhiều ý nghĩa
Không chỉ nhằm đáp ứng yêu cầu của Trung ương hay tạo sự thống nhất trong bộ máy, nghị quyết còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn: khẳng định rằng việc xây dựng đô thị thông minh là vì nhân dân, lấy người dân làm trung tâm. Đô thị thông minh không phải để thành phố trở nên “hiện đại” trên bề mặt, mà để người dân được sống trong một môi trường an toàn, thuận tiện, minh bạch và nhân văn hơn.
Khi dữ liệu được kết nối, khi dịch vụ công trở nên dễ tiếp cận, khi giao thông được điều phối hợp lý, khi môi trường được giám sát hiệu quả, khi các cảnh báo thiên tai được đưa ra kịp thời, thì chính người dân là người thụ hưởng trực tiếp. Đặt người dân làm trung tâm không phải khẩu hiệu mà là nguyên tắc vận hành: mọi chính sách, mọi công nghệ, mọi đầu tư phải hướng đến nâng cao chất lượng sống của cộng đồng.
Việc HĐND ra nghị quyết về đô thị thông minh vì thế là một bước đi đúng đắn để bảo đảm quyền hưởng thụ dịch vụ đô thị tốt hơn, quyền được tham gia phản ánh và giám sát, và quyền được hưởng lợi từ sự phát triển của thành phố.
Nghị quyết cũng là lời cam kết chính trị mạnh mẽ giữa chính quyền và nhân dân. Khi HĐND – cơ quan đại diện cao nhất của nhân dân tại địa phương – biểu quyết thông qua mục tiêu này, đó là sự khẳng định rằng thành phố lựa chọn con đường phát triển dựa trên tri thức, công nghệ và quản trị hiện đại; chính quyền nhận trách nhiệm trước nhân dân để theo đuổi mục tiêu ấy một cách nhất quán; và nhân dân thể hiện sự đồng thuận, tin tưởng và đồng hành cùng chính quyền.
Một nghị quyết được ban hành không chỉ là văn bản pháp lý; nó là lời hứa, là niềm tin và là động lực để cả hệ thống cùng nỗ lực hướng tới tương lai.
Mặt khác, việc ban hành nghị quyết còn tạo cơ sở để bố trí nguồn lực hợp lý và có trọng tâm. Những hạng mục như hạ tầng số, dữ liệu đô thị, cải tiến dịch vụ công, hệ thống giám sát – điều hành đô thị thông minh đều cần lộ trình đầu tư dài hạn, vượt ra ngoài phạm vi của một năm ngân sách.
Không có nghị quyết định hướng tầm nhìn đến năm 2035, thành phố khó có thể lập kế hoạch đầu tư công trung hạn, khó huy động các nguồn lực hợp pháp để triển khai và khó duy trì tiến độ thực hiện. Nghị quyết giúp định hình những việc cần ưu tiên, giúp hệ thống chính trị có cơ sở để phân bổ nguồn lực và giúp UBND chủ động hơn trong triển khai.
Đồng thời, nghị quyết cũng củng cố cơ chế giám sát của HĐND. Khi mục tiêu và nhiệm vụ đã được ghi nhận trong nghị quyết, UBND có trách nhiệm báo cáo định kỳ, HĐND có cơ sở để giám sát, đánh giá tiến độ, kiến nghị điều chỉnh. Điều này bảo đảm tính minh bạch, trách nhiệm giải trình và hiệu quả của chính quyền trong suốt lộ trình thực hiện mục tiêu đến năm 2035.
Quan trọng hơn, nghị quyết thể hiện rõ quyết tâm của Đà Nẵng trong việc giữ vững vai trò tiên phong về chuyển đổi số và đô thị thông minh của cả nước. Thành phố đã có nền tảng tốt nhưng nếu không có chiến lược mới, không có định hướng dài hạn và không có cơ chế chỉ đạo thống nhất, Đà Nẵng có thể đánh mất lợi thế.
Mục tiêu đến năm 2035 không quá xa, nhưng đủ gần để tạo động lực hành động; nó cho thấy thành phố muốn đi nhanh nhưng chắc chắn, muốn đổi mới nhưng có lộ trình rõ ràng.
Tất cả những lý do đó cho thấy việc HĐND thành phố thống nhất xây dựng Nghị quyết “Quyết tâm xây dựng Đà Nẵng trở thành thành phố thông minh vào năm 2035” là yêu cầu tất yếu. Đây là bước đi thể hiện ý chí của nhân dân, trách nhiệm của chính quyền, định hướng của Trung ương và nhu cầu khách quan của quá trình phát triển đô thị. Một nghị quyết như vậy sẽ tạo nền tảng để Đà Nẵng tiếp tục phát triển đúng hướng, nâng cao chất lượng sống của người dân và xây dựng tương lai của thành phố trên nền tảng tri thức, công nghệ và quản trị hiện đại.
Nguồn: https://baodanang.vn/quyet-tam-xay-dung-da-nang-tro-thanh-thanh-pho-thong-minh-3314976.html






Bình luận (0)