Trong rất nhiều chia sẻ của phụ huynh những năm gần đây, có một cụm từ lặp đi lặp lại: “Tôi thấy mình là một người mẹ chưa đủ tốt”, “Nhiều lúc tôi thấy mình làm ba tệ quá”. Chính cảm giác day dứt ấy là một trong những lý do để Thạc sĩ Nguyễn Ngọc Ái Quỳnh viết cuốn sách “Con tha thứ rồi, ba mẹ ơi!” – “I forgive you, Mom and Dad!”.
Cuốn sách in song ngữ Việt – Anh, do Công ty cổ phần Sách Thái Hà (Thái Hà Books) liên kết với Nhà Xuất bản Công Thương ấn hành, ra mắt độc giả ngày 14-12.
Tác giả Nguyễn Ngọc Ái Quỳnh chia sẻ, chị đã từng giống như rất nhiều ba mẹ trẻ khác bận rộn, áp lực, nhiều kỳ vọng dành cho con và không ít lần nói hoặc làm những điều mà sau đó nằm nghĩ lại, chỉ muốn… quay ngược thời gian để làm khác đi. Nhưng chị nhận ra rằng cảm giác “chưa đủ tốt” nếu chỉ dừng ở sự tự trách, sẽ rất mệt mỏi; còn nếu biến nó thành động lực để hiểu mình hơn, hiểu con hơn, thì đó có thể là điểm khởi đầu cho một hành trình rất đẹp. Cuốn sách ra đời từ chính mong muốn đó.
“Con tha thứ rồi, ba mẹ ơi!” không phải là lời buộc tội ba mẹ, cũng không phải là cẩm nang dạy con với những khuôn mẫu cứng nhắc. Cuốn sách được viết từ góc nhìn của một đứa trẻ đứa trẻ từng tổn thương nhưng vẫn muốn nói với ba mẹ một câu rất dịu: “Con tha thứ rồi… mình cùng làm lại nhé!”.
Giữa những trang viết là những lát cắt rất đời thường, một câu so sánh vô thức, một lần mắng con giữa chỗ đông người, một buổi tối ba mẹ quá mệt để lắng nghe… nhưng cách kể luôn nhẹ nhàng, hướng tới việc nhìn lại để thay đổi, chứ không để chì chiết.
Cuốn sách có cấu trúc khá ấn tượng. Sau mỗi chương, tác giả đều thiết kế những phần thực hành nhỏ. Đó là vài câu hỏi tự vấn để ba mẹ dừng lại và nhìn vào cảm xúc của chính mình, là khung “viết thư cho chính mình” để ôm lấy đứa trẻ bên trong, hay “viết thư cho con” để những lời xin lỗi, lời cảm ơn được viết ra trước khi nói thành tiếng…
Tác giả chia sẻ, điều mong nhất là sau khi gấp sách lại, ba mẹ không cảm thấy mình “tệ” hơn, mà nhẹ đi, ấm lên và tin rằng mình có quyền được học, được sửa, được làm lại. Cảm giác “chưa đủ tốt”, dưới ánh nhìn ấy, không còn là bản án, mà là lời nhắc: “Mình quan tâm tới con, nên mình mới trăn trở như vậy. Và mình luôn có thể bắt đầu từ một việc nhỏ ngay hôm nay”.
“Con tha thứ rồi, ba mẹ ơi!” là tấm gương giúp người đọc nhìn thấy đứa trẻ bên trong mình và cả đứa trẻ thật sự đứng trước mặt mỗi ngày. Hy vọng mà cuốn sách mang lại không phải là lời hứa rằng mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo, mà là niềm tin rằng chỉ cần ba mẹ dám dừng lại, dám thành thật, dám nói “xin lỗi con, cho ba, mẹ làm lại nhé”, thì gia đình đã bước sang một chương mới. Chương đó có thể vẫn bề bộn và dịu dàng, vẫn có những lần lỡ lời và những lần biết nhận lỗi, nhưng luôn có chỗ cho sự bao dung từ con dành cho ba mẹ và từ ba mẹ dành cho chính mình.
Nguồn: https://hanoimoi.vn/con-tha-thu-roi-ba-me-oi-khoi-dau-mot-hanh-trinh-tot-dep-cung-con-726825.html






Bình luận (0)